NHẸ NHÀNG LƯỚT QUA ANH NGƯỜI CON GÁI BÉ NHỎ

Palatino LinotypeBookerlyMinionSegoe UIRobotoRobokhổng lồ CondensedPatriông chồng HandNoticia TextTimes New RomanVerdanaTahomaArial*Chương thơm này có nội dung hình ảnh, nếu khách hàng không thấy văn bản cmùi hương, phấn kích nhảy chính sách hiện tại hình ảnh của trình chăm chú nhằm gọi.Lê Tuyết Trinh tiếp cận bàn ngồi xuống, cùng bề mặt lòi ra vẻ cực nhọc hiểu.

Quý khách hàng đã xem: Nhẹ nsản phẩm lướt qua anh người con gái nhỏ bé nhỏ

Nguyễn Hồng Mai ngửng đầu lên, cũng ko nói những, ném nhẹm túi hồ sơ trong tay qua: “Con xem cái này trước đi.” Lê Tuyết Trinh lòi ra vẻ ngờ vực, theo lời Nguyễn Hồng Mai, cô ta mlàm việc túi hồ sơ ra, phía bên trong là 1 trong xấp tài liệu, vô cùng rõ ràng là search thám tử tư điều tra, cô ta xem ngôn từ trên.

Bạn đang xem: Nhẹ nhàng lướt qua anh người con gái bé nhỏ

Chỉ trong vài ba phút, gương mặt cô ta vẫn biến hóa mấy lần. Sau khi gọi cho trang sau cuối, Lê Tuyết Trinh nặng nề năn nỉ đóng lại, tiếng nói tất cả chút ít run rẩy: “Mẹ, tía có biết chuyện này không?” “Đương nhiên ko biết!” Nguyễn Hồng Mai chớp nhoáng vực lên nói. Công bài toán sale nghỉ ngơi quốc tế của nhà bọn họ Lê sẽ rất trở nên tân tiến, chồng bà ta đang tiến hành tương đối nhiều dự án sinh hoạt Berlin, trong năm vừa mới đây ông ấy sinh sống sinh sống kia, ông ấy sẽ chỉ về vào thời gian Tết Ngulặng Đán hoặc lúc bao gồm vấn đề quan trọng đặc biệt, không dừng lại ở đó Nguyễn Hồng Mai sẽ không lúc nào nói cùng với ông ấy. Lê Tuyết Trinch lại lần nữa quan sát lướt qua báo cáo bên trên bàn, đùng một phát lại ráng lên lần nữa, lập cập xé vụn rồi nỉm vào thùng rác: “Mẹ, vốn dĩ bé muốn thành thân cùng với Trường Minch, yêu cầu sẽ không bỏ cuộc! Bây giờ, bé càng không thể buông tay!" Nguyễn Hồng Mai đi cho cạnh bên đàn bà, vỗ vai cô gật đầu, vào đôi mắt lóe lên một tia tàn tệ. Về mang đến phòng, Lê Tuyết Trinc đi đi lại lại trước cửa sổ kiểu dáng Pháp. Có gì đấy lóe lên trong đôi mắt cô ta, cô ta lấy điện thoại cảm ứng di động cầm tay ra bnóng một hàng số. Sau khi con đường dây được liên kết, cô ta nhẹ nhàng nói: “Vân, là em.” Lê Tuyết Trinch thnghỉ ngơi nhiều năm, tạm dừng vài ba giây trước khi bé dại giọng hỏi: “cũng có thể ra phía bên ngoài ngồi cùng với em một lát được không?” Đêm khuya, cửa hàng bar ồn ã. Lúc Tiêu Thành Vân tài xế cho tới, suốt mặt đường gồm người điện thoại tư vấn anh là anh Vân, tối nay không có thời gian cách xử trí, theo thứ tự search số bên trên thẻ, sau cuối phân phát hiện nay Lê Tuyết Trinh nỗ lực ly rượu ngồi 1 mình làm việc vào góc. Nhìn thấy cô cùng với mái đầu dài xonạp năng lượng lủng lẳng vẫn rót rượu vào lỵ, anh ta nôn nóng bước tới: “Tuyết Trinc, sao em lại trường đoản cú bản thân chạy sắp tới uống rượu? Tiếng nhạc chói tai, Lê Tuyết Trinh chắc là ko nghe thấy, gửi rượu lên mồm. “Tuyết Trinh, em tất yêu uống nữa!” Tiêu Thành Vân thay đem ly vào tay cô ta. Trong đôi mắt Tiêu Thành Vân, Lê Tuyết Trinch luôn luôn thanh nhã khí hóa học như vậy, ra vào phần đa buổi tiệc thời thượng, chứ đọng chưa hẳn là địa điểm người Long lẫn lộn vậy này, phía trên hoàn toàn là 1 trong những một số loại bạc đãi bạn dạng thân. Lê Tuyết Trinch có lẽ đã uống không ít, ngấc đầu lên: “Vân, anh cho rồi sao?” “Em sao vậy, gặp phải cthị xã gì ko vui sao?” Tiêu Thành Vân nhíu mi hỏi, xung quanh ko giấu vẻ băn khoăn lo lắng.

Xem thêm: Nhà Xe Trường Sơn Nội Bài Nam Định Nên Trải Nghiệm, Tổng Đài Đăng Ký Xe Trường Sơn

“Hì hì, chỉ là em ước ao uống thôi!” “Bởi vị Hoàng Trường Minc đúng không?” Nhìn thấy sự yên lặng của Lê Tuyết Trinc, Tiêu Thành Vân đã và đang chứng thực suy đoán của bản thân mình, anh thngơi nghỉ dài: “Anh biết ngoài anh ta ra thì vẫn không người nào khiến em phải thất thổ thành như thế này! Tuyết Trinc, em chớ uống nữa, em vừa xuất viện gần đây, bác sĩ bảo rằng bao tử của em hết sức yếu!” “Vân, em siêu bi lụy, em thực sự khôn xiết buồn!” Lê Tuyết Trinch nằm xuống bàn nói. Tiêu Thành Vân rũ tay xuống, tuyệt vọng và chán nản nói: “Tuyết Trinc, đơn vị họ Hoàng không chỉ gồm 1 mình cậu ta là đàn ông, sao em ko..." Anh còn không nói kết thúc đã trở nên Lê Tuyết Trinc cắt ngang: “Vân, anh biết em mê say Trường Minh mang lại nhịn nhường nào mà! Em từng nói với anh rằng, năm em mười tám tuổi, vào ngày lưu niệm ở trong nhà họ Hoàng, em đang cùng anh ấy dancing một điệu khiêu vũ, điệu khiêu vũ này đã khiến cho em yêu thương anh ấy tức thì trường đoản cú tầm nhìn trước tiên, trong tương lai lúc biết được nhà họ Lê và nhà bọn họ Hoàng tất cả hôn ước, em náo nức biết bao, em Cảm Xúc mình là tín đồ niềm hạnh phúc tốt nhất vắt giới!” “Em sống quốc tế nhiều năm điều này, cố gắng có tác dụng mình phát triển thành một tín đồ xuất sắc ưu tú rộng fan nhằm rất có thể xứng song cùng với anh, em mong mỏi đến toàn bộ số đông người biết bọn em là một đôi ttách sinh!" Em sẽ mong chờ không hề ít năm, đó là hóng ngày được gả mang lại anh ấy! Nhưng mà hiện giờ em trở lại, anh ấy nói xin lỗi em rằng anh ấy không thể đem em, còn khước từ lễ đính ước mà bác bỏ Hoàng mong tổ chức triển khai mang lại đàn em! Nếu không rước được anh ấy, em thà làm việc một mình vĩnh cửu... Lê Tuyết Trinh nói dứt lời ở đầu cuối sau cùng cũng nghứa ngào. Ánh đôi mắt Tiêu Thành Vân càng ngày càng phức hợp, nđần độn vạn câu nói chỉ từ câu: “Tuyết Trinc, chớ khóc, mắt của em số đông sưng hết lên rồi.” Lấy khnạp năng lượng tay ra dìu dịu lau khô mọi giọt nước mắt trên mặt. “Vân, anh vẫn là xuất sắc nhất! Anh so với em là tốt nhất!” Lê Tuyết Trinh thế lấy tay anh, hai mắt đẫm nước đôi mắt thì thào. Hiện giờ Tiêu Thành Vân cảm giác tyên ổn mình như thắt lại nhưng lại lại càng cảm giác bao gồm lỗi cùng với cô rộng. Nước mắt Lê Tuyết Trinh không ngừng tan xuống, đắm chìm ngập trong nỗi nhức của bản thân mình, sau đó 1 khoảng chừng thời gian không rõ, cô ta đùng một cái ráng rước tay anh: “Vân, anh có tác dụng góp em một câu hỏi..." Bên kế bên hành lang cửa số, mặt trời đang lặn thanh nhàn. Hoàng Trường Minh đứng tựa lưng bên hành lang cửa số gọi điện thoại thông minh, ánh đèn đỏ hồng và trơn đen che phủ mang bờ vai rộng, làm cho những người ta nhận thấy những yêu cầu nheo mắt lại, thiệt chói mắt. Trên ngón giữa của bàn tay cố kỉnh điện thoại cảm ứng thông minh bao gồm một cái nhẫn bạc bội phản chiếu tia nắng. Lam Ngọc Anh khẽ gặm môi, chính là thiết bị cô cài đặt làm việc quầy mặt hàng ven mặt đường. Thực ra hôm đó cô cũng chỉ cần độc nhất vô nhị thời nổi hứng, cảm giác đẹp nên mua, xem như đeo mang lại vui cơ mà không ngờ sau khi treo anh ko bao giờ tháo dỡ ra. Thực ra không hợp với bộ phục trang thời thượng với đồng hồ bên trên cổ tay anh nhưng lại anh không chú ý mang đến. Hoàng Trường Minc dứt cuộc